Kết bài nâng cao cho đề văn NLXH về vấn đề liên quan đến tuổi trẻ
Đoạn 1:
Tuổi trẻ – tôi không tìm được từ ngữ nào đẹp hơn hai từ ấy, đó chẳng phải là những con người mang trong mắt ánh sáng của mơ ước, trong tim là ngọn lửa chưa từng tắt, và trên vai là cả bầu trời khát vọng hay sao? Dẫu biết rằng, đó chỉ là một khoảng thời gian không dài cũng chẳng ngắn, hữu hạn giữa cuộc đời này, nhưng nếu không dám sống hết mình, không dám vấp ngã, không dám yêu thương và cống hiến, thì còn gì là tuổi trẻ? Hãy cứ mơ đi, cứ cháy lên đi, để thanh xuân này không trôi qua trong lặng lẽ, để khi ngoảnh lại, ta có thể mỉm cười – vì đã từng sống tự do, khoáng đạt như ngọn gió giữa bầu trời rộng lớn ngoài kia.
Đoạn 2:
Tại xứ sở Phù Tang, có một loài hoa chỉ nở vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi trong năm – hoa anh đào. Sắc hoa mong manh, rực rỡ rồi vụt tàn như chưa từng tồn tại, khiến người ta không khỏi chạnh lòng. Tuổi trẻ trong cuộc đời con người ta cũng vậy, tựa như cánh hoa anh đào khẽ rơi trong gió xuân – đẹp đến nao lòng nhưng cũng mong manh và ngắn ngủi đến lạ. Những năm tháng ấy thoáng qua như một giấc mộng, để lại trong tim mỗi người một vệt sáng dịu dàng, vừa rực rỡ vừa tiếc nuối. Phải chăng, chính vì ngắn ngủi mà nó mới trở nên quý giá; phải chăng, những điều đẹp nhất trên đời luôn chỉ thoáng qua, để ta học cách trân trọng, sống hết mình, và ghi nhớ bằng cả trái tim? Vậy nên, hãy sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, để khi hoa rụng, lòng không tiếc nuối – bởi ta đã từng rực rỡ như chính mùa xuân ấy.
Đoạn 3:
Đất nước Việt Nam ta đang chuyển mình từng ngày, vươn lên mạnh mẽ giữa nhịp đập sôi động của thời đại mới. Tuổi trẻ là một lực lượng không thể thiếu trên hành trình kiến tạo tương lai, ở trong họ là sức sống, là trí tuệ, là khát vọng không ngừng nghỉ. Chúng ta – những người trẻ, hãy không ngại dấn thân, không sợ thử thách, hãy sống với một trái tim cháy bỏng và một tinh thần trách nhiệm lớn lao. Bởi chính chúng ta sẽ là những người viết tiếp giấc mơ Việt Nam – bằng đôi tay, bằng trí óc, và bằng tất cả niềm tin vào ngày mai tươi sáng.
Đoạn 4:
Người ta ví tuổi trẻ như một bản nhạc – có lúc rộn ràng như khúc ca hè sôi động, có khi trầm lắng như bản dương cầm trong đêm đông. Dù là nốt cao hay thấp, dù rạo rực hay u buồn, tất cả đều hợp thành một giai điệu không thể lặp lại lần hai trong cuộc đời. Tuổi trẻ không đòi hỏi ta phải hoàn hảo, chỉ cần chân thành và dũng cảm. Hãy viết nên bản nhạc của riêng mình – với giai điệu của ước mơ, của dấn thân, của những lần vấp ngã rồi đứng dậy, để khi tiếng đàn cuối cùng vang lên, tim ta vẫn ngân vang một điệp khúc tự hào: “Tôi đã sống – thật trọn vẹn.”
Đoạn 5:
Trong hành trình đời người, tuổi trẻ là chuyến tàu tốc hành không có vé khứ hồi. Không ai biết trước chuyến đi sẽ kéo dài bao lâu, gặp bao nhiêu ngã rẽ, nhưng ai cũng có quyền chọn cách mình bước lên tàu: lo sợ, dè dặt hay nhiệt thành và khát khao. Nếu đã lên tàu rồi, đừng chỉ ngồi nhìn phong cảnh lướt qua ô cửa, hãy bước vào những toa đầy thử thách, đừng ngại chuyển hướng, đừng tiếc những ga dừng chân. Bởi chuyến tàu ấy, dù có đâm vào mưa gió hay vượt qua rừng đêm, cũng sẽ đưa ta đến nơi ánh mặt trời chạm vào lòng người trẻ rực cháy.
Đoạn 6:
Có một thời trong đời, ta sống như cơn mưa mùa hạ – dữ dội, bất chợt, đôi khi ngông cuồng, nhưng cũng mang theo mầm sống cho đất trời. Đó chính là tuổi trẻ. Có thể hôm nay ta thất bại, ngày mai bị hiểu lầm, nhưng điều quan trọng là ta không ngừng rơi – không ngừng sống thật với lòng mình. Hãy là cơn mưa tưới mát giấc mơ, gột rửa nỗi sợ, đánh thức những điều tốt đẹp đang ngủ yên trong mỗi con người. Rồi một ngày, dù hóa thành đám mây, hạt sương hay dòng sông trôi, ta vẫn sẽ tự hào vì đã từng mưa qua một khoảng trời mang tên thanh xuân.
Đoạn 7:
Nếu cuộc đời là một khu vườn, thì tuổi trẻ là mùa xuân – thời điểm gieo hạt, dọn đất, khởi đầu những điều mới mẻ. Không ai dám chắc mùa gặt sẽ rực rỡ, nhưng ai cũng cần bước chân vào vườn với một niềm tin cháy bỏng. Có thể đôi lần ta lạc lối giữa cỏ dại, tay chân trầy xước vì giông gió, nhưng xin đừng ngừng chăm bón ước mơ. Bởi những hạt giống được gieo bằng mồ hôi và hi vọng sẽ có ngày nở hoa – hoa của sự trưởng thành, hoa của khát vọng được sống xứng đáng với hai chữ “thanh xuân”.
Đoạn 8:
Tuổi trẻ giống như một trang giấy trắng, nơi mỗi người đều có quyền cầm bút và vẽ nên câu chuyện của riêng mình. Có người vẽ những con đường thẳng tắp, có người chọn những khúc ngoặt gập ghềnh, nhưng không ai có thể vẽ mãi một trang giấy – thời gian rồi cũng sẽ lật sang trang mới. Vậy thì, khi còn đang viết dở, hãy đừng ngần ngại vẽ lớn những giấc mơ, tô đậm màu đam mê, để trang giấy ấy khi được khép lại, không chỉ là một kỷ niệm – mà là một kiệt tác mang tên thanh xuân.
Đoạn 9:
Tuổi trẻ chẳng hứa hẹn điều gì ngoài một cơ hội – cơ hội được bắt đầu, được thử sai, được chạy theo những điều tưởng như viển vông. Có thể ta chẳng thể nào định nghĩa được trọn vẹn “tuổi trẻ” là gì, nhưng chắc chắn, nó là thứ khiến ta rơi nước mắt khi nghĩ về và mỉm cười khi nhớ lại. Đừng để thời gian cuốn đi những khát khao chưa kịp thành hình. Hãy sống sao cho mỗi ngày trôi qua đều là một chương truyện đáng nhớ, và khi cánh cửa tuổi trẻ khép lại, ta chỉ còn một điều duy nhất để nói: “Cảm ơn, vì đã cho tôi được cháy.”
Đoạn 10:
Có một ngọn đèn trong mỗi con người, chỉ tuổi trẻ mới có thể khiến nó bùng cháy rực rỡ – đó là ngọn đèn của lý tưởng, của đam mê, của sự bứt phá khỏi lối mòn. Rồi sẽ đến lúc ngọn đèn ấy chập chờn, khi cuộc đời chất chồng áp lực, trách nhiệm, toan tính. Nhưng nếu ta đã từng cháy, từng dám sống hết mình, thì ánh sáng ấy sẽ không tắt hẳn – nó sẽ trở thành tia lửa nhỏ soi đường ta quay về với chính mình. Vì vậy, ngay lúc này đây, hãy thắp sáng ngọn đèn ấy – để soi cho chính mình và cho những người trẻ đang đi sau ta, để tuổi trẻ không chỉ là ký ức – mà là hành trình dẫn lối tương lai.