Đề bài: Viết đoạn văn khoảng 600 chữ trình bày suy nghĩ của anh/chị về ý kiến: “Mắng chửi cũng là yêu thương”.
Mở bài:
Con cái muốn trưởng thành phải nhờ sự giáo dưỡng của cha mẹ. Các bậc làm cha, làm mẹ có nhiều cách giáo dục con cái khác nhau, trong số đó có nhiều người chọn cách mắng chửi, thậm chí đánh đập như là một biện pháp dạy dỗ tốt nhất đối với con em mình.
Thân bài:
Rất nhiều đứa trẻ từ những năm tháng ấu thơ cho đến khi trưởng thành hiếm khi, thậm chí chưa bao giờ nghe được một lời bảo ban, khuyên nhủ dịu dàng của cha mẹ. Bất kì lúc nào, trong bất cứ chuyện gì, cha hoặc mẹ, hoặc cả cha lẫn mẹ đều có một hình thức duy nhất đối với các em: quát tháo, mắng chửi bằng những lời lẽ hết sức gay gắt, thô bạo; hay nặng hơn là dùng roi vọt và đánh đập. Biện pháp này được áp dụng trong tất cả mọi việc, mọi tình huống, chỉ cần cha mẹ không cảm thấy hài lòng, thì dù là chuyện nhỏ như cái nhựa được sạch, quần áo chưa được gọn gàng, đến những chuyện lớn hơn, như bị điểm kém, đi học về muộn, bị gọi vào phòng ban hành, cãi lộn… cha mẹ đều ngay lập tức dạy dỗ con mình bằng cách này. Đối với họ, đây là cách giáo dục con cái tốt nhất, bởi vì làm như vậy con em sẽ sợ và không bao giờ dám phạm lỗi nữa. Theo họ đó là cách để thể hiện tình yêu thương, bởi vì “thương cho roi cho vọt”…
Thực chất, cách giáo dục này không phải là một biện pháp tích cực và có hiệu quả. Điều này đã được minh chứng bằng thực tế. Rất nhiều đứa trẻ bước ra khỏi những năm tháng ấu thơ với nỗi ám ảnh khổng bao giờ mất về cách đối xử thô bạo của mẹ cha đối với bản thân mình. Làm bất cứ việc gì cũng có thể bị mắng chửi và khi lỡ phạm lỗi thì bị đánh đập thậm tệ. Cứ rong rã liên tục như vậy, cuối cùng những đứa trẻ không tiến bộ lên chút nào mà thậm chí là còn ngược lại: từ ngoan thành hư, từ hiền thành dữ, từ thông minh lanh lợi hoá ra lì lợm, chậm chạp…
Nhìn chung, có hai xu hướng phát triển cơ bản: hoặc là các em rơi vào nghịch ngợm, hoặc là trở nên trầm cảm khép gài. Trước mặt cha mẹ, các em dường như ngoan hơn, nhưng thực chất cái ngoan đó chỉ là đối phó. Thậm chí, nhiều em đã có những phản ứng rất tiêu cực: bỏ nhà đi, hoặc tự vẫn. Tất cả những biểu hiện đó như vậy đều là biểu hiện sự tổn thương trầm trọng về mặt tinh thần. Đối với những đứa trẻ này, tuổi thơ trở thành những năm tháng u ám kinh hoàng; tổ ấm gia đình có thể trở thành địa ngục trần gian và cha mẹ trong mắt các em là những con người nào đó hết sức xa lạ và độc đoán. Các em mất đi cảm giác được yêu thương, che chở, lúc nào cũng thôn thót lo sợ và lâu dần có thể trở nên tro lì. Đó là điều rất nguy hiểm, bởi lẽ nó sẽ để lại một dấu ấn trong nhân cách, tâm hồn của các em sau này. Giáo dục con cái bằng cách này sẽ để lại những hậu quả lớn, không chỉ đối với trước mắt mà còn là về lâu dài trong tương lai của các em, của xã hội.
Cha mẹ, ai cũng yêu thương con cái, ai cũng muốn những đứa con có một môi trường thành nhân người. Thế nhưng, giáo dục con cái như thế nào để các em vừa cảm nhận được tình yêu thương vô điều sơ từ tiến bộ trong nhân cách là điều rất quan trọng. Đứa trẻ nào cũng có thể dễ dàng mắc sai lầm. Và đằng sau mỗi sai lầm đó bao giờ cũng có một nguyên nhân, một lí do. Cha mẹ muốn dạy dỗ các em một cách có hiệu quả thì phải bắt đầu từ những nguyên nhân đó. Tìm hiểu nguyên nhân, phân tích cặn kẽ phải trái, khuyên răn nhẹ nhàng nhưng cương quyết, thêm một chút cảm thông độ lượng… nhiều khi không có đứa trẻ nào mà lại không nghe theo, không tiến bộ. Kiểm chế con nóng giận là điều quan trọng khi giáo dục trẻ em. Nhiều đứa trẻ rơi vào cảm giác oán rên, rồi đâm ra oán giận cha mẹ vì họ không bao giờ dỗ dạy yêu thương nhân ái và soi cảm lầm như vậy mà ngay lập tức xỉ vả, thương căng chân cẳng hay cho họ cho con gián một trận.
“Thương cho roi cho vọt”, điều đó không có nghĩa là bắt cứ lúc nào cũng có thể sử dụng bạo lực đối với trẻ em. Đến một mức độ nào đó, chính những người làm cha, làm mẹ đã và đang xâm phạm đến quyền trẻ em ngay trong gia đình của mình – điều mà cả xã hội đang quan tâm và bảo vệ.
Cha mẹ luôn là hình ảnh thiêng liêng của yêu thương, của lòng nhân từ bao dung, là nơi những đứa con tìm về sau những sai lầm xảy ngược. Đừng làm mất đi trong các em tất cả những điều giá và thiêng liêng ấy.